Thông tin cá nhân :
Tên : Trương Trung Hiếu
Sinh ngày : 20/1/1993
Quê quán : An Giang .
Công việc hiện tại : Sinh viên trường Sư Phạm Kỹ Thuật TP.HCM .
Ngành Học : Cơ Khí Chế Tạo Máy .
|
ảnh chụp trong cuộc thi tay nghề lập trình CNC tại trường Cao Đẳng Đồng An - 2015 |
Tản mạn về bản thân :
Sinh ra trong một vùng quê nghèo giáp biên giới Campuchia , thời niên thiếu của tôi gắn liền với cánh đồng xanh mướt và dòng sông quê êm ả trôi . Ở An Giang con em của người dân không cần học nhiều , họ cho con cái nghỉ học ngay từ năm lớp 10 bởi vì họ không muốn con của họ tốt nghiệp 12 rồi chợt nhận ra rằng ước mơ Đại Học của chúng đành phải gác lại , đơn giản chỉ vì gia đình không đủ tiền trang trải 4 năm đại học cho con họ . Tôi may mắn không nằm trong số đó và càng may mắn hơn sau khi lần đầu thi đại học tôi đã đậu vào Khoa Cơ Khí của trường Bách Khoa khóa 2011.
Lên thị thành , cái gì cũng mới , cái gì cũng cám dỗ . Tôi nhanh chóng bị choáng ngợp bởi sự phồn hoa đô hội chốn này . Thế rồi tôi bỏ bê dần việc học tập , sa đà vào những thú vui bên đường quên ngày quên tháng . Kết quả học kỳ 1 của năm nhất tôi chỉ đậu 2 chỉ thể dục , tôi choáng váng và rồi tự vực mình dậy , tự đem bản thân mình quay trở lại lớp học nhưng nào có kịp nữa . Khi bước vào lớp những đứa bạn vây quanh tôi và hỏi " học kỳ rồi đậu được bao nhiêu tín chỉ rồi Giáo Sư ?!?" câu cười cợt đó giáng mạnh vào tâm trí của tôi , đánh gục sự ham muốn quay trợ lại lớp học và rồi điều tồi tệ nhất đã xảy ra : tôi vì một chút sỉ diện hảo đã quyết định tự học ở nhà tất cả các môn trên lớp . Một lần nữa kết quả thi học kỳ của tôi tệ hại đến nổi 1 môn lý thuyết cũng không vượt qua được . Đây là bài học đầu tiên trong đời của tôi : sỉ diện chỉ làm hại mình những lúc nguy cấp nhất .
Tôi dừng lại , quyết định thôi học ngôi trường mà tôi hằng mơ ước ấy , hối lỗi với gia đình và nhận được một câu hỏi rất thẳng thắn từ cha tôi : con chọn về quê lập nghiệp hay con chọn con đường học tiếp ? Kể từ sau câu hỏi ấy 1 năm sau tôi đậu trường Đại Học Sư Phạm Kỹ Thuật TP.HCM ngay chính ngành nghề mà mình đã từng vấp ngã : Cơ Khí Chế Tạo - từ đây cuộc sống tôi sang trang mới với những gam màu sống động hơn . Đây là một bài học thứ 2 của tôi : Khi lâm đến tuyệt lộ cũng là lúc chúng ta đến rất gần với một lối thoát .
Ngay từ những ngày đầu tiên bước vào giảng đường , tôi đã tìm một nhóm để cùng chia sẽ niềm đam mê Cơ Khí của mình , may mắn thay tôi đã tìm được. Nhóm đó có 3 người và rất nhanh chóng chúng tôi làm quen với một thầy giáo dạy về hàn điện để cùng thưa với thầy về kế hoạch nghiên cứu khoa học của nhóm : chiếc đèn chạy bằng năng lượng mặt trời .
|
Đèn năng lượng mặt trời - 2013-2014 |
Những kỷ niệm buồn vui khi chung tay tạo ra cây đèn đều rất chân thật . Nhưng có một vài biến cố xảy ra và đã làm nhóm không thể tiếp tục thực hiện chiếc đèn này nữa : thầy giáo hướng dẫn mà nhóm tôi chọn đã nhận được học bổng du học tại Đức . Khi đó cây đèn đã hoàn thành 80% , nhưng chúng tôi như rắn mất đầu , mọi thứ về việc " bảo vệ nghiên cứu khoa học " hay việc " soạn một bài thuyết trình về sản phẩm " chúng tôi gần như chưa hề biết tới vì lúc đó mới chỉ là sinh viên năm nhất . Kết quả là cả nhóm quyết định sẽ đợi đến tháng 3 năm sau để đăng ký nghiên cứu khoa học và chính điều này đã đình trệ việc hoàn thành cây đèn này vô thời hạn . Có nhiều nguyên nhân nhưng chủ yếu bởi vì nhóm ngay từ đầu đã dùng động lực để hoạt động , khi đình trệ sự việc lại thì cũng là lúc buồng máu nóng trong lòng ngực nguội dần , nhiệt huyết không còn nữa nên không thể nào hoàn thành được dù chỉ là 20% công việc còn lại . Đây chính là bài học thứ 3 của tôi : chuyện hôm nay chớ để ngày mai .
Về sau khi cả 3 người đều cùng có thời gian rảnh và lấy lại quyết tâm thì tấm pin mặt trời trên cây đèn lại bị ai đó đánh cắp , cả chiếc bình acquy mà tôi lấy từ chiếc xe wave alpha ra để làm cũng bị lấy mất luôn chỉ để lại chiếc sườn đèn trơ trọi . Chuyện cũng chả trách ai được vì chiếc đèn cao đến 3m nên không thể để ở nhà riêng của ai mà cũng không thể để ở ký túc xá , chỉ có một góc trường nơi xưởng hàn điện của trường là có chổ cho nó dung thân , Thế nên sự bất cẩn của chúng tôi đã trả một cái giá không hề nhẹ bao gồm hơn 2 triệu tiền mua tấm pin mặt trời và 9 tháng ròng chờ đợi .
Học Kỳ II năm 2 , tôi đăng ký một khóa học vẽ Creo 3.0 . Sau khóa học ấy tôi như đắm chìm vào thế giới của CAD/CAM/CNC . Một tháng sau tôi được nhận làm trợ giảng cho một Thầy giáo đã dạy tôi môn Creo Parametric , nói là trợ giảng chứ không phải một trợ giảng chính thức , có lẽ thầy giáo ấy đã thấy được trong tôi có niềm đam mê CAD/CAM/CNC vô bờ bến nên thầy đã cho tôi một cơ hội tiếp xúc với chuyên ngành này một cách không chính thống - đi theo thầy và đứng một vài lớp Creo ban đêm . 7 tháng được làm việc chung với thầy tôi học được rất nhiều thứ , tiếc thay đó cũng là 2 học kỳ mà điểm số của tôi thấp nhất , rớt môn nhiều nhất đơn giản là vì tôi dành cả ngày ở văn phòng của thầy cho đến tận 9 giờ tối mới về ký túc xá . Áp lực của việc học đã làm tôi lung lay ý chí và tôi đã xin thầy được nghỉ mà lòng không hề muốn .
|
Một sản phẩm vẽ bằng Creo 3.0 |
Năm 3 Đại Học , tôi bắt đầu tập trung vào việc học hơn và cũng cùng thời điểm này tôi chú ý hơn đến kỹ năng của mình . Tôi biết rằng mình vẫn còn thiếu rất nhiều kỹ năng đặc biệt là kỹ năng về ngoại ngữ . Học kỳ I năm 3 , tôi và một số người bạn quyết định lập nên một câu lạc bộ (CLB) giao tiếp tiếng Anh ngay tại Tòa nhà trung tâm của trường . CLB mang tên e.com . Tôi là một trong những Founder của CLB và chuyên trách về mãng truyền thông . CLB đã từng rất thành công cho đến khi người được xem là giỏi tiếng Anh nhất trong CLB tìm được công việc ổn định và không thể thường xuyên hỗ trợ cho CLB . Gia đình của tôi biết chuyện và họ không hiểu được rằng Anh văn quan trọng đến dường nào đối với một sinh viên nên một áp lực không hề nhỏ đến từ gia đình buộc tôi phải rời bỏ CLB . Cuối cùng thì tôi cũng phải ra đi , 2 tháng sau CLB tan rã .
|
hình ảnh bàn ghi danh tham dự sự kiện của e.com -2014 |
Trong thời điểm này tôi cũng tự nghiên cứu về các phần mềm khác như Solidworks , SolidCam , NX , Mastercam và công nghệ thiết kế ngược .
Tôi tham gia vào một CLB về máy in 3D tại Thủ Đức và tại nơi này đầu óc tôi như được khai mở ra với rất nhiều kiến thức về máy in 3D cũng như công nghệ in 3D tại Việt Nam
hình ảnh về máy in 3D và sản phẩm máy in 3D trong buổi triển lãm
Sau buổi triễn lãm và giới thiệu tôi vô cùng phấn khích , tôi đã dùng một trong các phần mềm vẽ để thiết kế một cánh tay robot rồi đem đi in thử sản phẩm và nhận được sản phẩm in 3D đầu tiên trong tay . Nhưng thời điểm này khá nhạy cảm vì đây là cuối năm 3 và đầu năm 4 , thời điểm mà đồ án dồn dập nên một lần nữa tôi phải gác lại đam mê của mình để chuyên tâm vào điểm số .
|
sản phẩm cánh tay robot chế tạo bằng công nghệ in 3D |
Những học kỳ cuối cùng là sự tổng hợp những chặng đường đã đi qua , từ những chặng đường nghiên cứu khoa học thất bại rồi đến các phần mềm CAD/CAM/CNC rồi đến Anh Văn giao tiếp , cho đến công nghệ in 3D tất cả dung hòa với nhau tạo ra giá trị thời sinh viên đáng nhớ .
Nhưng trong suy nghĩ của tôi , những việc mà mình đã chuẩn bị cho tương lai chỉ mang ý nghĩa là tiềm năng , đó chưa phải là sự cống hiến thật sự nên cũng chẳng có gì lấy làm tự hào . Tôi biết rằng mình còn phải nổ lực rất nhiều trên con đường mình đã chọn đi tận 2 lần trong đời này , cống hiến thật nhiều cho tổ chức mà mình làm việc , đặt quyền lợi của tổ chức lên trên bản thân , yêu và sống trong công việc của mình thì mới có thể đuổi kịp sự tiến bộ không ngừng của khoa học kỹ thuật đang phát triển vũ bão ngoài kia .
Mục tiểu của tôi là trở thành một chuyên gia về mãng CAD/CAM/CNC trong 10 năm tới . tiếp cận công nghệ in 3d và thiết kế mẫu nhanh , thiết kế khuôn nhựa . Một chuyên gia về phần mềm đồ họa
và một kỹ sư sống cống hiến cho công ty và cho tổ quốc .
Tôi bỗng nhớ 2 câu nói mà đã đọc được từ Steve Jobs lúc còn sinh thời từng nói mà bản thân khá tâm đắc :
- Bạn không thể nhìn về tương lai để xâu chuỗi các sự việc nhưng 10 năm sau nhìn lại chẳng phải bạn sẽ thấy rất rõ sao.
- Cách duy nhất để trở nên vĩ đại là bạn phải yêu công việc mình đang làm .
Trương Trung Hiếu